Friday, August 8, 2014

Chiếc xe ô tô sang trọng đợi sẵn Linh ngoài ngõ. Linh nhếch một bên mép cười. Nàng mở cửa ô tô buông mình xuống ghế, tựa đầu vào vai Kỷ. Linh khẽ thổi vào tai người đàn ông, giọng lả lướt:
Sao, đêm nay lại chán vợ thèm đĩ à?
Kỷ nhìn Linh, đôi mắt một mí lạnh lùng như lần đầu tiên họ gặp nhau. Kỷ nhếch miệng nhưng không cười:
Chưa bao giờ tôi thèm một con đĩ!
Mặt Linh lạnh lại, cái nhìn như mũi kiếm, nàng toan đẩy cửa bước xuống. Nhưng đôi bàn tay như ngọng kìm của Kỷ giữ nàng lại:
Sao? Cô muốn tôi đến thế cơ à?
Linh ghé sát mặt Kỷ:
Anh à? Anh cũng chỉ là một thằng khốn nạn. Ngoại tình. Hay ho gì hơn một con đĩ mà tôi thèm. Tôi chỉ cần tiền thôi!
Vậy tôi sẽ trả cô tiền.
Có người đi bán nào không bán hàng mà lại lấy tiền của người mua không? Nguyên tắc nghề nghiệp khiến tôi không muốn tiền của anh! Đừng có tìm tôi nữa. Về nhà với vợ của anh đi.
Kỷ nhìn Linh, con mắt một mí nheo lại, chỉ còn một đường chỉ hơi dày trên khuôn mặt vuông vức lạnh lẽo ấy! Kỷ bật cười ha hả. Hắn bóp cằm Linh:
Nguyên tắc của một con điếm! Kỷ lại cười khùng khục trong cổ họng. Lần đầu tiên cầm tiền của tôi sao không thấy cô nhắc tới cái nguyên tắc chết tiệt của cô nhỉ? Câm mồm và ngồi yên đó.
Linh thấy mình hoàn toàn bất lực trước người đàn ông này. Không phải nàng sợ, cũng không phải thích, chỉ là cái cảm giác gờn gợn, mơ hồ mà nàng không thể nào nắm bắt hay gọi tên được.
***
Đêm ấy, Linh vừa cảm xong, nhưng nếu không đi làm, nàng sẽ làm gì trong căn phòng mười mét vuông ấy? Không rượu, không thuốc, không đàn ông, không sex… Không có gì ru nàng vào trong cõi quên của cuộc đời. Linh chưa từng nghĩ mình sẽ lại bắt đầu một cuộc sống như thế trong lúc này. Giữa đáy cùng của bể khổ, người ta không dám hưởng bình yên. Vì ngày mai thôi, cuộc sống lại quay về với nơi tăm tối ấy, thì một chút bình yên chỉ làm lòng đắng thêm thôi. Thà cứ lăn lộn với nó để biết rằng đời chả có phút nào là bình yên cả. Đừng có mơ. Đừng thèm thứ mình không bao giờ có lại nữa, nếu cứ để nó ám ảnh trong lòng, cuộc đời sẽ biến thành bi kịch, thứ bi kịch của một kẻ đáy cùng xã hội, nó thảm biết nhường nào!

Đêm ấy, Linh vừa cảm xong, nhưng nếu không đi làm, nàng sẽ làm gì trong căn phòng mười mét vuông ấy? (ảnh minh họa)
Vậy là nàng lại trang điểm, lại phấn son, lại lả lướt đi tìm tình nhân cho đêm ấy. Tìm người dày vò nàng để rồi cái khoảng trống trong tim nàng cứ nới rộng mãi không thôi. Những khi cô đơn một mình, nàng đôi lần đi vào đó, những đi mãi không thấy được ranh giới cuối cùng.
***
Linh chợt thấy sống mũi mình cay. Nàng quay mặt ra ngoài phía cửa xe, nhìn những hạt mưa trôi trên cửa kính, nàng áp tay mình vào đó, cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng vào tim. Linh vẫn còn nhớ, mùa thu là mùa nàng yêu nhất. Đã lâu rồi nàng không còn nhớ. Hóa ra, vẫn còn một thứ nàng yêu chưa rời bỏ nàng đi.
Chiếc ô tô rẽ vào một ngõ nhỏ, đi lắt léo vài lần nữa rồi mới dừng trước một căn nhà ba tầng phủ kín bởi hoa Tigon. Nó khiến cho nàng có cảm giác lành lạnh. Kỷ mang nàng tới đây để làm gì?
***
Lần trước, sau khi giật nàng khỏi người đàn ông trong bar, anh ta mang nàng tới một quán cà phê cũ kỹ, rách nát ven sông rồi ngồi đốt thuốc. Mặc nàng ngồi trơ vơ ở đó. Nó khiến nàng vô cũng khó chịu. Nàng luôn sợ hãi nhưng giây phút như thế này. Nó khiến quá khứ dội về như thác lũ, cuốn nàng vào những kỷ niệm tái tê. Khi qua rồi, những kỉ niệm đẹp chỉ càng làm người ta đau lòng thêm, những đớn đau càng làm con tim rỉ máu.
Kỷ ngồi tới mười hai giờ thì trả nàng về. Tiền tính đủ từng giờ cộng thêm tiền taxi. Nàng đã nghĩ thầm: Hôm nay gặp phải thằng điên. Nhưng đời một con điếm cứ gặp những thằng điên như thế thì mệt mỏi biết chừng nào. Thà cứ làm tình rồi trả tiền sòng phẳng, chẳng đỡ đau đầu sao? Suốt cả đêm đó, nàng không ngủ được, thậm chí cả ngày hôm sau cũng không thể không nghĩ về người đàn ông lạ lùng này đó.
Hôm sau, anh ta đã đợi sẵn nàng ở bar, vẫn chỉ ngồi cạnh nàng đốt thuốc trong một quán cà phê tĩnh lặng khác. Nàng nhìn người đàn ông ấy kỹ hơn. Lạnh lùng, đó là thứ cảm xúc duy nhất anh ta mang đến cho nàng. Một thứ cảm xúc mãnh liệt vô cùng. Bộ vét đóng cứng và đen càng làm toát lên điều đó. Khác hẳn anh, anh chỉ thích những màu sáng, tươi vui và ấm áp.
***
Đã mười giờ đêm. Linh nhìn đồng hồ rồi quay sang nhìn Kỷ. Anh ta mở khóa cổng rồi lạnh lùng:
Vào đi!

Kỷ để mặc Linh ở phòng khách, anh ta cởi áo vét vắt trên ghế rồi vào phòng tắm. Tiếng xả nước khiến Linh có chút rối lòng. (ảnh minh họa)
Linh lặng bước phía sau Kỷ. Thoáng nhìn nàng thấy nội thất trong nhà không có gì là quá sang trọng, toàn là đồ gỗ đơn giản nhưng chắc chắc, mộc mạc, gần gũi. Nàng có chút băn khoăn, một người đàn ông như Kỷ mà lại chọn sống trong một không gian hoài cổ như thế này sao? Nhưng cảm giác lạnh lẽo ùa vào tâm trí Linh khiến nàng rùng mình. Hình như ngôi nhà này từ rất lâu rồi không có người ở. Nhưng tuyệt nhiên không có bụi bẩn phủ trên những đồ dùng ở đây. Lạnh lẽo, nhưng nàng chợt nhận ra có chút gì đó thân quen lạ lùng. Tiếng Kỷ phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng:
Cô muốn uống gì?
Linh nhìn Kỷ, người đàn ông này thật kỳ lạ, thái độ của anh ta với Linh so với lần đầu không có gì đặc biệt hơn. Linh khẽ cười nhạt:
Anh định đưa tôi tới đây để giết tôi à?
Kỷ nhếch mép nhìn Linh, đôi mắt lại càng lạnh hơn:
Cô đánh giá mình quá cao đấy!
Kỷ để mặc Linh ở phòng khách, anh ta cởi áo vét vắt trên ghế rồi vào phòng tắm. Tiếng xả nước khiến Linh có chút rối lòng. Không hiểu sao nghĩ đến việc gần người đàn ông này, nàng có chút không thoải mái. Linh chợt bật cười chua chát với chính ý nghĩ của mình: Lẽ nào với những người đàn ông khác thì nàng lại cảm thấy thoải mái hay sao? Dạo này Linh thấy mình hay có những chất vấn hết sức nực cười với bản thân nàng.
Tiếng nước tắt khiến tim nàng hình như lỗi nhịp. "Tách" tiếng vặn cửa vừa phát ra, Linh vơ vội chiếc điều khiến ti vi ấn liên tục. Nhưng không tài nào mở được. Tiếng bước chân củ Kỷ ngày một gần hơn...