Friday, August 8, 2014

Mấy hôm nay trời mưa suốt, rong rêu trên sân mọc xanh hơn mọi khi. Mùa thu, không thấy trời đẹp, nắng xinh chỉ thấy mưa dầm thối sân thối lá. Linh tô lại son môi cho đỏ, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài cho đỡ lạnh, xịt chút nước hoa lên người rồi uể oải bước khỏi phòng. Đôi mắt đỏ hơi ngầu nhìn ánh điện những căn phòng bên cạnh lọt ra ngoài. Mưa gió, chỉ nhìn thấy thứ ánh sáng đó thôi đã cảm thấy chút ấm áp nhẹ lòng. Cuộc sống vốn giản dị như thế thôi. Nhưng với một cô gái như Linh, nó dường như là một thứ xa xỉ ngút trời. Nụ cười nửa miệng thường thấy lại lướt qua môi nhạt nhẽo: Đời mà!
Linh không muốn bước tiếp, thân thể nát tươm rồi còn gì nữa để dày vò, còn gì nữa mà mây mưa…? Lòng đã lạnh từ mấy trăm năm, còn gì nữa nỗi háo hức, còn gì nữa mà đắm say…? Vậy mà trong cơn mưa lạnh đêm nay, linh vẫn đi kiếm tìm những nỗi đau ê chề để đổ vào mình, tìm kiếm những mỉa mai cho lòng thêm nguội lạnh.
Đôi giày cao gót trên nền gạch rong rêu, như Linh đang bước chênh vênh giữa ranh giới của cuộc đời này vậy, có thể trượt ngã bất cứ lúc nào. Linh mặc kệ, cứ thử ngã đi, ngã quá nhiều lần trong đời rồi, không đứng lên được nữa. Mà nói thẳng ra, Linh đang lết đi trong đời này thi lo gì ngã nữa. Nước mắt cứ ầng ậng trên mi. Không rớt, chỉ là, cứ đọng ở đó mà thôi.

Linh ngã thật. Nhưng chính trong cái giây phút ấy, có một bàn tay đỡ Linh. Dù chỉ là trong vài phút ngắn ngủi, nhưng bàn tay ấy thật ấm, thật dịu dàng, thật êm ái đặt trên da thịt Linh. (ảnh minh họa)
Linh ngã thật. Nhưng chính trong cái giây phút ấy, có một bàn tay đỡ Linh. Dù chỉ là trong vài phút ngắn ngủi, nhưng bàn tay ấy thật ấm, thật dịu dàng, thật êm ái đặt trên da thịt Linh. Nó khác hẳn những bàn tay thô thiển cào xé, bóp nát con tim Linh. Rờn rợn, lạnh lùng.
Giọng Minh xa cách:
Không sao chứ?
Cả hai vô tình nhìn nhau, đã lâu lắm rồi Linh không nhìn đàn ông bằng con mắt của một người đàn bà nữa. Và cũng lâu lắm rồi chẳng có người đàn ông nào nhìn Linh như một người phụ nữ. Họ nhìn Linh như một con đĩ, nói chuyện với Linh như một con đĩ. Và đối xử với Linh như một con đĩ… Chút ấm áp nào đó trợn tuột khỏi đầu Linh. Nhưng nàng không nói gì. Nàng nhìn Minh trong vài giây rồi lặng lẽ bước đi. Cái nhìn khiến Minh cảm thấy khó hiểu. Một con đĩ lại có ánh mắt u buồn như thế sao?
***
Minh đứng nhìn theo bóng Linh khuất dần trong màn mưa phùn đặc quyện. Khẽ thở dài. Có đêm Minh thức dậy, thấy căn phòng nhỏ đối diện bỗng sáng đèn. Khuya khoắt tầm này ít khi thấy Linh ở nhà. Hôm nay thất nghiệp sao? Mình chua chát thay ai.

Ngày cả khi là con đĩ thì người đàn bà xinh đẹp vẫn hút hồn như thế, ngay cả khi lẳng lơ, người đàn bà ấy vẫn khiến đám con trai mới lớn đảo điên vẻ thèm thuồng. Huống chi là… (ảnh minh họa)
Trong cái xóm trọ này có ai không biết Linh đang làm gì. Có người coi như không có Linh, có người nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, có người tránh Linh như tránh tà. Chỉ có lũ con trai là hay nhìn lén Linh bằng con mắt khang khác mà Minh không tả nổi. Bởi một lý do duy nhất: Linh rất đẹp, đẹp mong manh nhưng lẳng lơ vô cùng. Dù khi họ ngồi với nhau họ luôn gọi Linh là: Con đĩ ấy à! Dù họ thèm nhìn Linh đến nhỏ rãi thì cũng chỉ dám nhìn Linh từ phía sau. Ngày cả khi là con đĩ thì người đàn bà xinh đẹp vẫn hút hồn như thế, ngay cả khi lẳng lơ, người đàn bà ấy vẫn khiến đám con trai mới lớn đảo điên vẻ thèm thuồng. Huống chi là…
Có lẽ nào Minh lại bận tâm vì một con đĩ tới vậy? Trong ánh sáng nhợt nhạt của chiếc đèn sợi đốt, Linh ngồi cặm cụi gấp những con hạc trắng nhỏ như ngón tay và cẩn thận bỏ vào một chiếc bình thủy tinh rất đẹp. Minh cười cay nghiệt: Một con đĩ còn ước mơ gì?
(Còn nữa...)
Đón đọc kỳ 2 vào thứ 6 ngày 8-8 trên Eva tám của Evavn Blog
Xem thêm tin bài liên quan: