Các cụ xưa có câu: "Đẹp đẽ thì phô ra, xấu xa thì đậy lại". Câu nói ấy của cổ nhân được vợ tôi áp dụng 1 cách đầy nhiệt tình lên cái mà người đời vẫn gọi là "lộc trời cho" bằng biện pháp "thả rông". Là đàn ông, ai chẳng mong mình lấy được 1 cô vợ xinh đẹp, nóng bỏng để ra oai với bạn bè, với thiên hạ. Nhưng lấy được vợ đẹp rồi tôi mới thấm thía hết được ý nghĩa của cái "sự đẹp" ấy.
Vợ tôi biết mình đẹp, và quá biết phải tận dụng lợi thế từ cái đẹp của bản thân. Thế nên, các trang phục vợ chọn đều để lộ đôi gò bồng đảo căng tròn, thu hút ánh nhìn của 1 số kẻ - trong đó có tôi. Nhưng vợ là của tôi, nên dù không phải gã hay ghen nhưng trước những ánh nhìn không chớp, hau háu tập trung vào 1 tọa độ kia, tôi bực mình, bực mình ghê gớm lắm.
Thế là tôi nói khéo, rồi thì mắng, thậm chí còn mắng vợ thậm tệ, vợ khóc, dỗ thế nào cũng không xuôi. Thấy vợ nức nở, đôi mắt đỏ au như quả cà chua, nước mũi chảy ròng ròng tôi lại thương, lại dỗ dành, quên luôn đi cái sự tức giận.
Tôi yêu vợ tôi ghê lắm, nên chiều luôn sở thích của vợ.
Theo thời gian, tình yêu của chúng tôi đơm hoa kết trái bằng cu Bi bụ bẫm, kháu khỉnh. Nhưng tần số "thả rông" của vợ bắt đầu tỉ lệ thuận với thời gian. Không giảm đi mà còn tăng lên đột biến kể từ khi bận con mọn.
Lấy được vợ đẹp rồi tôi mới thấm thía hết được ý nghĩa của cái "sự đẹp" ấy. Nhưng tôi đâu có khờ. (ảnh minh họa)
Những chiếc áo ngực bỗng nhiên trở thành nhân vật lên rêu trong tiểu thuyết, từ áo ngực dường như không còn xuất hiện trong từ điển sống của vợ chồng tôi. Là đàn ông nhưng tôi cũng khá thấu hiểu cho nỗi khổ của vợ khi nuôi con mọn. Vừa vất vả, khổ cực lại phải mất đi form ban đầu, nên giúp được vợ điều gì là tôi sẵn sàng ngay.
Ở nhà chỉ có tôi và vợ, vợ có thể thoải mái mặc đồ ngủ, "thả rông", như thế sẽ tiện cho việc chăm sóc cu bi. Nhưng hỡi ơi, khi ra đường mua đồ, vợ vẫn giữ y nguyên gu thời trang như ở nhà. Vẫn là áo thun 2 dây, quần sooc ngắn và… "thả rông".
Nhìn vợ, nhiều người nghĩ chắc nàng chưa có baby. Than với vợ, vợ bảo vợ mặc vào cởi ra bất tiện. Đợi kéo được áo lên chắc cu Bi đã khát khô cổ rồi. Trong khi vợ còn bao nhiêu việc phải chăm lo, quan tâm. Vợ còn lý lẽ rằng vợ là người phụ nữ hiện đại, nên tư duy hiện đại.
Vợ không muốn bó chặt "tình yêu mini" của vợ vào 2 cái khung nhỏ nhắn ấy, vợ muốn chúng phải được thoải mái, tự do, giống như vợ vậy. Vợ còn tự biến mình thành 1 nhà tiên tri lỗi lạc khi vợ "tiên tri" rằng chỉ vài năm nữa thôi, phụ nữ trên thế giới này sẽ nói "nâu" với áo ngực.
Chao ôi! Nếu lý thuyết ấy của vợ mà trở thành hiện thực thì tương lai của những hãng thời trang danh tiếng như Victoria's Secret, Triumph,… rồi sẽ đi về đâu.
Tôi thì thương vợ còn chiều vợ, nhịn vợ chứ mẹ tôi thì còn lâu. Giới thiệu 1 chút về mẹ tôi. Mẹ tôi thuộc mẫu người phụ nữ điển hình cho xã hội phong kiến, khuôn phép, đạo lý, giáo điều, mẹ tôi đều ghi nhớ trong tâm. Nên khi mẹ lên thăm cháu thì chũng là lúc cuộc chiến giữa phong kiến và hiện đại bùng nổ. Ngày nào đi làm về tôi cũng là sứ giả hòa bình lạc giữa hai làn đạn. Than ôi cho cái sự "Thả rông"!
Sau một thời gian đau đầu vì sở thích "thả rông" của vợ, tôi quyết định ra tay! (ảnh minh họa)
Rồi tôi quyết định phải lập lại trật tự gia đình. Một buổi chiều đi làm về sớm, tôi hẹn vợ đi dạo phố. Vợ mừng ra mặt. Vợ mặc 1 chiếc đầm đen trễ vai, ôm sát lấy cơ thể. Dù mới sinh cu Bi nhưng nhờ vợ có chế độ ăn uống, luyện tập hợp lý nên nhìn vợ còn "mặn mà" hơn trước. Và tất nhiên, đi kèm với bộ trang phục đó là "sự thả rông" yêu thích của vợ.
Nhưng khi tay trong tay dạo phố cùng vợ, tôi lại cố tình hướng ánh mắt của mình tới những cô gái khác có khuôn ngực nhỏ nhắn, hoặc không có sở thích "thả rông" như vợ, và khen họ dịu dàng, kín đáo mà vẫn đằm thắm, mặc dù, trong thâm tâm tôi biết họ không bằng vợ.
Vợ bắt đầu tỏ thái độ bực tức, vợ đòi về giữa chừng. Tôi hiểu, tôi cần tiếp tục chiến thuật của mình. Rồi tôi cố tình để vợ đọc được vài dòng tâm sự mà tôi viết, rằng tôi buồn phiền nhiều lắm vì chuyện vợ cứ "thả rông" hoài, rằng tôi rất mệt mỏi khi phải làm trọng tài cho mẹ và vợ, rằng tôi chỉ muốn vợ là của riêng tôi, mình tôi ngắm nhìn.
Tôi thấy vợ ôm quyển sổ vào lòng, tay khẽ đưa lên ngăn cho thứ gì đó mằn mặn nơi khóe mắt không chảy xuống. Tôi muốn chạy tới ôm vợ nhỏ bé ngay lúc này nhưng tôi quyết định mấy ngày nữa sinh nhật vợ sẽ "đánh đòn tâm lý" cuối cùng.
Hoa hồng, nến thơm, bánh kem, rượu vang, và 1 món quà đặc biệt, tất cả chỉ chờ vợ bước vào. Vợ xúc động lắm, nhưng vợ bất ngờ hơn khi món quà tôi tặng được vợ mở ra. Đây là hãng đồ lót mà vợ yêu thích nhất nhưng bấy lâu nay vợ bỏ quên.
Tôi thì thầm vào tai vợ rằng vợ chỉ cần một mình tôi ngắm nhìn, một mình tôi nâng niu là đủ, không tới những ánh mắt khác nữa. Đôi vai nhỏ bé của vợ rung lên, khuôn miệng xinh xắn của vợ lý nhí phát ra 2 từ "xin lỗi" nhưng đủ làm tôi nghe thấy. Tôi ôm vợ vào lòng, và tôi biết, từ nay, vợ sẽ chỉ "thả rông" khi có 2 chung tôi mà thôi! Chợt thấy yêu vợ đến lạ!