Em về làm dâu nhà mình, em đã xác định rõ mọi chuyện, coi bố mẹ anh như bố mẹ em. Dù có thể lúc đầu em chưa làm được như vậy, nhưng em sẽ cố gắng và điều quan trọng là, em cần thời gian. Em đang hoàn thiện bản thân mình, đang thích nghi với những thứ ở gia đình mình mà trước giờ em chưa hề biết. Em muốn trở thành một người vợ tốt, để anh tự hào và yên tâm về em khi sống cùng gia đình anh. Nhưng với anh, anh cũng nên nghĩ, có những thứ dù là bố mẹ nói nhưng chưa chắc đã phải là điều đúng. Hai thế hệ, hai lứa tuổi khác nhau, có những ý kiến khó có thể tương đồng. Và những lúc như thế, em thắc mắc với anh, anh đừng bận lòng cho là em so đo, tính toán.
Anh nói anh yêu em, nên anh cũng phải hiểu, cuộc sống lúc kết hôn không giống như khi còn yêu nhau, nhất là khi em sống cùng gia đình anh. Bố mẹ nói gì em cũng nghe nhưng có những chuyện không thể nghe, em góp ý với anh để anh nói lại với bố mẹ, đó là em đã rất tế nhị rồi. Làm dâu, em đâu dám cãi lời bố mẹ. Anh là con trai, anh sẽ dễ để các cụ thông cảm hơn. Đó cũng là một cách rất tốt để giữ tình cảm dâu con. Nên hôm vừa rồi, khi mẹ cứ khăng khăng là, đóng thùng ít gạo và quà cáp gồm bột sắn, đỗ đen mang vào biếu dì, em đã không nói gì. Mình đi máy bay xa xôi, việc mang theo đồ đạc thật sự không tiện, còn gửi đồ và máy bay cũng quy định trọng lượng khi mang theo. Em đâu có muốn mang nhiều như thế, vừa lích kích lại vất vả vợ chồng mình. Không phải em lười hay không muốn, đó chỉ là sự bất tiện thôi. Em hiểu, mẹ muốn biếu gì quà quê nhưng anh à, trong đó những thứ này cũng không hiếm, vì đây cũng đâu phải là đặc sản gì. Nhà dì như vậy, dì chắc cũng không dùng nhiều mấy đồ này, có hai vợ chồng thì ăn mấy.

Anh nói anh yêu em, nên anh cũng phải hiểu, cuộc sống lúc kết hôn không giống như khi còn yêu nhau, nhất là khi em sống cùng gia đình anh. (ảnh minh họa)
Khi mẹ nói, em không dám phản ứng gì nhưng em nói lại với anh bảo mẹ thôi. Thế mà anh bừng bừng mặt, cau có với em. Anh bảo em là vớ vẩn, chắp nhặt chuyện đó. Anh tự ái vì anh nghĩ, em lười, sợ nặng, không thích mang đi, phụ tấm lòng của mẹ. Giả dụ như anh có muốn em mang thì thôi anh nói một câu nhẹ nhàng: "Thôi em ạ, mình chịu khó tí, mẹ cũng nghĩ là mấy năm vào thăm dì được lần thì mình cố gắng mang đi cho mẹ vui. Mẹ quan tâm dì mà". Nếu anh nói được như vậy thì, thương nhau chín bỏ làm mười…
Hôm rồi, đứa bạn của em mượn tiền. Em bảo anh là, cho bạn em vay, nó hứa 1 tháng sau sẽ trả. Thật ra, vợ chồng mình không có nhiều tiền nhưng lúc em khó, em cũng vay của bạn. Bây giờ có cơ hội, em phải trả lại cái ơn đó. Em nói thì anh không hiểu. Anh bảo là em cứ hay phóng khoáng không đâu, dễ tính với thiên hạ còn người nhà mình thì không dễ tính. Ý anh là lại nói cái chuyện em và mẹ anh lần trước. Em thấy buồn vì chuyện chẳng có gì, đã qua rồi mà anh cứ mang ra nói lại làm gì cho em đau lòng.
Có hôm, anh muốn vui vẻ vợ chồng, hôm đó em thật sự mệt. Em bảo anh là hôm nay em mệt lắm, em muốn nghỉ ngơi, anh đùng đùng nổi giận mang chiếu xuống dưới sàn nằm. Anh không nói gì, mặt cau có, khó chịu. Em thấy ái ngại quá, mệt lắm cũng phải xuống xin lỗi anh, năn nỉ anh, bảo em biết em có lỗi nhưng mà nay em mệt, để mai được không anh. Anh không nói gì, anh mặc kệ em, dù em đã hết lời nói anh. Thế là em cũng không buồn nói nữa, em lên giường ngủ một mạch tới sáng. Quá mệt, em chẳng còn đầu óc mà bận tâm mấy chuyện đó nữa. Thế mà hôm sau dậy, anh vẫn giữ nguyên thái độ, không nói với em câu nào. Em cảm thấy mệt mỏi, chán nản vì anh… Em cũng đã chủ động làm lành với anh vì em không muốn sống trong nhà chồng mà vợ chồng căng thẳng. Vậy mà anh vẫn không chịu nói chuyện.

Nếu đã yêu nhau, thực sự hiểu nhau, mong anh đừng mang những chuyện cỏn con ra để làm lớn lên nữa. (ảnh minh họa)
Thương nhau chín bỏ làm mười. Em mệt thì anh nên tâm lý để cho em nghỉ ngơi. Anh đòi hỏi không được còn quay ra này kia, em cảm thấy không hài lòng chút nào. Em đã nhún nhường mà anh không chịu. Sống cứ kiểu như thế, mệt lắm anh ơi!
Nếu đã yêu nhau, thực sự hiểu nhau, mong anh đừng mang những chuyện cỏn con ra để làm lớn lên nữa. Anh hãy đặt địa vị của mình vào vị trí của em để hiểu cảm giác của em. Anh không thấy là em đang cố gắng nỗ lực từng ngày để anh cảm thấy vui, để cảm thấy sống trong gia đình chồng mà như nhà mình sao anh? Nhưng khi em nói ra điều đó, anh lại cau có quát tháo rằng: "Nhà này thì làm sao, nhà chồng thì làm sao, em cứ tự nhiên mà sống, em đừng có lúc nào cũng mẹ chồng, bố chồng, con dâu như thế. Bố mẹ anh có làm gì em đâu". Đúng đó anh, bố mẹ không làm gì em cả, nhưng bố mẹ có thoải mái coi em như con gái trong nhà đâu? Thế nên, em đang cân bằng đây anh, vậy, mong anh hiểu và thông cảm cho em.
Thương nhau chín bỏ làm mười chồng nha!